Con đánh gẫy chân bố vì để lạc mất cháu nội và cái kết khiến ai cũng nghẹn ngào
Trong mọi kiểu tình yêu thì có lẽ tình yêu thương trong gia đình là điều thiêng liêng nhất. Hãy chân trọng nó, hãy yêu kính cha mẹ mình, nếu cũng muốn mình được con cái mình tôn trọng, kính yêu.
Một lần duy nhất ông Minh trốn đứa cháu đi công viên để rồi cái lần định mệnh ấy, ông đã để lạc mất đứa cháu nội ông yêu quý, cay đắng hơn ông bị con trai đánh tới gãy chân rồi bỏ mặc…
” Nhưng rồi tới tối mịt hôm ấy và cả ngày hôm sau vẫn không thấy tin tức gì của bé Hải. Thái lồng lên như 1 con thú điên đuổi việc bà ô sin và đánh bố đẻ tới gãy chân.”
Ông Minh chỉ có mình Thái là con trai duy nhất và vợ chồng Thái cũng chỉ sinh được có mình bé Hải là con, vì sau khi sinh bé Hải xong thì vợ Thái bị u buồng trứng phải cắt bỏ không còn khả năng sinh con được nữa.
Trước đây Thái học xong đại học rồi lấy vợ trên thành phố, còn ông Minh vẫn ở quê làm ruộng. Ai cũng biết Thái là đứa con tệ bạc đổi xử với bố chẳng ra gì. Bằng chứng là từ khi lấy được vợ thành phố Thái không hề về que thăm bố lấy một lần, anh cũng quên luôn cong sinh thành dưỡng dục của người cha đã hy sinh cả cuộc đời một mình nuôi anh khôn lớn. Quên luôn rằng nhờ có sự hy sinh của ông thì Thái mới có được như ngày hôm nay.
Vì rất yêu thương cháu nên khi nào nhớ ông Minh lại tự bắt xe ô tô lên chơi với cháu 1-2 ngày rồi lại về. Mà thực ra thì con trai với con dâu cũng đâu có giữ ông ở lại, ông có lên thì phải gọi điện báo trước cho con trai, sau đó Thái sẽ báo với người giúp việc mở cửa cho ông vào chơi với cháu chừng 1 tiếng, sau đó bà giúp việc lại khóa cửa lại. Ông Minh tự ra ngoài kiếm chỗ ngủ trọ rồi tự về. Thái không cho bố ở lại vì vợ anh không đồng ý.
Mấy năm nay đều như thế rồi, dù con trai bạc đãi nhưng ông và bé Hải lại rất quyến luyến nhau nên nếu một tháng ông không bắt xe lên thăm cháu 1 lần là ông không chịu được. Nhiều người trong làng bảo ông chẳng việc gì phải khổ sở như vậy nhưng ông chỉ cười: “Thằng bé nó quý tôi lắm, không gặp nó đời tôi cũng chẳng có niềm vui nào nữa”. Ai nghe vậy cũng thương ông vô hạn và lại càng trách Thái là đứa con bất hiếu.
Cứ ngỡ rằng ông cứ duy trì niềm vui nhỏ nhỏ là lên chơi với cháu nội mỗi tháng như thế cho tới cuối đời, thì không ngờ chuyện động trời lại xảy ra. Hôm ấy ông Minh cũng lên chơi với cháu như thường lệ khi nó vừa học xong lớp 1 và được học sinh giỏi. Hai ông cháu đang chơi trong nhà thì thằng bé thấy bên ngoài người ta bán diều, nó bảo ông mua cho nó.
Ông mua cho cháu xong thì thằng bé lại muốn ông đưa ra công viên thả diều. Cháu đòi quá ông phải nói khó với bà ô sin cho đi, bà thương 2 ông cháu nên nói sẽ giấu Thái và để ông đưa bé Hải đi 1 giờ. Nhưng chẳng ngờ cái lần ra công viên duy nhất ấy ông Minh đã để lạc mất đứa cháu nội.
Ông cuống cuồng đi tìm mà không thấy, ông đành phải gọi điện cho vợ chồng Thái để cùng đi tìm. Nhưng rồi tới tối mịt hôm ấy và cả hôm sau nữa vẫn chẳng thấy tin tức gì của bé Hải. Thái lồng lên như 1 con thú điên đuổi việc bà ô sin và đánh bố đẻ tới gãy chân. Ông Minh được người dân quanh đó đưa đi viện, và Thái cũng không 1 lần vào viện thăm bố. Ông Minh cũng chẳng dám trách con trai bởi ông là người có lỗi.
Từ ngày để lạc mất cháu, ông Minh ngày đêm ngày đêm ân hận vô cùng, ban đầu ông muốn đi tìm cháu nhưng vì bị gãy chân nên không đi được. Sau đó thì sức khỏe của ông cứ thế yếu đi dần, ông chẳng thể đi đâu ra khỏi căn nhà cũ kĩ của mình được nữa, có lẽ vì suy nghĩ quá nhiều nên ông đã lú lẫn mất rồi. Vợ chồng Thái vẫn chẳng 1 ngày về thăm bố già, việc sinh hoạt của mình ông Minh phải nhờ tới sự giúp đỡ của đứa cháu ở gần đó.
Ai cũng thương cho người đàn ông ấy, đang khỏe mạnh minh mẫn là thế sau khi làm lạc mất cháu nội, lại bị con trai đánh giờ ông trở thành 1 ông già lú lẫn chẳng còn nhớ rõ cả tên mọi người trong làng hay anh em bên cạnh nữa. Thi thoảng người ta thấy ông lang thang ở đường làng, vừa đi vừa gọi tên bé Hải. Mọi người thương tình lại dắt ông về nhà. Nhưng tới 1 lần, vào buổi sáng mọi người đi chợ sớm thì phát hiện một người đàn ông gục ở mép sông. Người ta xuống xem mới tá hỏa phát hiện đó là ông Minh, ông đã không còn thở nữa vì gục xuống nước quá lâu.
Gần 3 năm sau ngày để lạc cháu, ông Minh qua đời, đưa ông ra đồng chỉ có dân làng và họ hàng, mọi người có báo nhưng Thái không về để tang bố. Thái không bao giờ tha thứ cho bố mình vì tội đã làm lạc mất đứa con trai duy nhất của anh ta.
Nhưng rồi, 1 tháng sau Thái bất ngờ nhìn thấy 1 đứa trẻ lang thang trên đường giống y như bé Hải, nó đi về con ngõ hẻm ấy. Thái vội vàng đuổi theo và rồi anh đã gọi to: “Hải ơi!!”. Thằng bé bất giác quay lại khiến Thái sung sướng tột cùng. Đúng là thằng Hải rồi, nó đúng là con anh rồi.
– Hải ơi, bố đây mà, bố Thái của con đây mà. Về với bố mẹ đi con.
– Con không về, con ghét bố vì bố đã đánh ông. Con ghét bố.
Nói rồi thằng bé chạy một mạch đi bỏ mặc Thái chết đứng ở đó. Hóa ra năm đó thằng bé lạc ông 1 ngày nhưng may mắn ngày hôm sau được bác xe ôm chở về nhà. Lúc về thì cũng là lúc nó chứng kiến cảnh bố đánh gãy chân ông, nó sợ hãi tột cùng nên đã bỏ chạy đi luôn.
Sững sờ mất 10 phút Thái mới tỉnh táo chạy theo tìm con, nhưng thằng bé đã mất dạng. Giờ anh phải tìm con ở đâu bây giờ.