Chỉ muốn bỏ vợ vì tính lười nhác của cô

Gia đình tôi không mấy giàu có, nên gia đình phải lao động suốt, nhưng cưới nhau về, cô vợ tôi không động chân tay vào việc gì, chỉ ở nhà ôm con lấy lệ.

27 tuổi, cưới vợ được 3 năm, nghĩ đến chuyện ly hôn làm tôi đau đầu vô cùng. Có lẽ, không 1 ai muốn hôn nhân đoản mệnh như thế, nhất là khi cưới nhau chưa được bao lâu. Nhưng thực sự, mỗi ngày trở về nhà tôi cảm thấy như địa ngục.  Đúng là tình yêu hôn nhân khác hoàn toàn so với lúc chưa cưới. Nhìn con đang tuổi ăn, tuổi lớn, tôi thương con lắm, xong cứ mường tưởng cô vợ lười tôi lại chán không chịu nổi.

Chúng tôi cưới nhau ngay sau khi tôi vừa tốt nghiệp đại học. Khi ấy, vợ tôi mang bầu nên hai đứa phải cưới vội. Lúc yêu, tôi cũng biết cô ấy tính tiểu thư, được chiều quen rồi nhưng vì yêu nên tôi cũng bỏ qua, nghĩ sau này lấy nhau, chắc cô đó cũng sẽ tự thân chăm chỉ lên.

Gia đình tôi chỉ thuộc hàng bình dân, phải lao động khá nhiều. Cha mẹ tôi dù có tuổi rồi vẫn phải đi làm, không muốn phụ thuộc vào con cái. Bản thân tôi là con trai nhưng cũng chưa báo ân được cha mẹ điều gì vì vừa mới ra trường đã cưới vợ, sinh con. Thế nhưng vợ tôi không hiểu được điều này, cô ấy coi nghĩa vụ kiếm tiền là của chồng và phó mặc cho tôi.

Cưới xong vợ tôi chỉ ở nhà, vợ tôi bảo yếu nên không đi làm được. Tôi đồng ý, bởi tôi thương vợ mình sức khỏe kém, cũng không muốn làm ảnh hưởng đến con. Suốt những tháng vợ mang bầu, tôi làm đủ mọi nghề để kiếm tiền, để vợ yên tâm chờ ngày lâm bồn.

Nhưng điều đáng nói là ở chỗ, sau khi sinh con, con cứng cáp, ông bà trông cho nhưng vợ tôi vẫn không chịu đi làm. Cô ấy cứ chê hết điều nọ, đến điều kia. Nào thì việc này không xứng đến tầm tốt nghiệp đại học của cô, nào là việc này nghe có vẻ oai nhưng lại không kiếm được tiền… có cảm giác như cô không hiểu được vị trí của mình ở đâu.

Vậy là cứ một mình tôi cắm đầu đi làm nuôi vợ, nuôi con. Điều tệ hại hơn nữa là không phải đi làm nhưng việc chăm con, dọn dẹp nhà cửa, cô ấy cũng đểnh đoảng. Hầu như cô đấy chỉ nấu bữa cơm cho xong chuyện chứ không động chân, động tay vào việc gì trong nhà dù cho cả ngày cô ấy rảnh rỗi. Tôi có kể thì vợ bảo đàn ông làm kiếm tiền nuôi vợ nuôi con là bổn phận, tôi đã không làm tốt còn kêu than.

Thực sự, vợ chồng sống cùng nhau, có những lúc khó khăn phải chung tay gánh vác để lo toan cho gia đình, con cái, vì cuộc sống sau này, còn vợ tôi thì cứ ỷ lại, như chẳng hề việc của mình. Tôi mệt mỏi nhiều lúc nghĩ rằng vợ hiểu cho mình, không cùng mình quyết tâm.

Mỗi lần về nhà tôi chán khủng khiếp vì cảm giác như gánh nặng đè lên vai mình. Vợ cứ nhởn nha, nhởn nhơ như không, vợ biếng nhác, ỷ lại. Không hiểu đến lúc tôi không làm được tiền thì vợ tôi có bỏ tôi không.

Tôi đã nghĩ về chuyện ly hôn cả năm nay rồi nhưng cố nhẫn nhịn thuyết phục vợ thay đổi. Hơn nữa tôi cũng thương con còn bé quá. Cho đến giờ, tôi vẫn có cảm giác mình sắp không chịu nổi nữa rồi. Tôi muốn ly hôn. Cuộc sống như vậy chẳng khác gì địa ngục cả.