Anh là thanh xuân ngọt ngào nhưng chẳng thể là tương lai của tôi

Tất cả tương lai đang chờ tôi, tôi chẳng thể mãi lún chìm trong tình yêu từ một phía như thế này được.

Lần đầu cũng là lần cuối viết về anh, qua ngày mai anh chẳng hề tồn tại trong thế giới của tôi nữa, nhẹ nhàng như gió lướt qua thôi. Nói sao nhỉ, quên anh tôi mất khá nhiều thời gian, chật vật trong cả mớ cảm xúc, nhiều lúc tưởng chừng như không thể. Nhưng đời mà, có gì không làm được đâu, khó khăn mấy rồi cũng vượt qua thôi, tôi quên anh theo cách bi thương nhất có thể. Anh là thanh xuân của tôi, là cả vùng trời học sinh mơ mộng. Tôi thích anh, thích nhiều lắm, chỉ cần nhắc đến anh tự giác môi đã nở. Hồi đó, cách đây cũng hơn 6 năm rồi, lần đầu nhìn thấy anh, trái tim tôi đã đập thổn thức.

Cứ như vậy, tôi biết anh qua vài người bạn. Thời đó, Yahoo nổi tiếng lắm, có được nick của anh tôi vui không thốt nên lời. Tôi chủ động nhắn tin cho anh, anh cũng biết tôi, niềm vui nhân lên gấp bội. Những cuộc trò chuyện cứ kéo dài không dứt, chắc cũng vì vậy mà tôi ôm ấp nhiều mộng tưởng về cuộc tình này. Vì anh, tôi cố gắng thi vào cùng trường cấp 3 với anh, nhưng không làm được, chỉ được học trường kế bên. Thôi kệ, vậy cũng được rồi! Nhiều lần đi học, thấy anh đằng trước, tôi cứ lẽo đẽo đạp theo anh từ sau dù biết sắp muộn học rồi. Tôi yêu anh theo cách ngu ngốc nhất có thể. Cứ mơ tưởng như vậy, 3 năm cấp 3 trôi qua nhẹ nhàng, tình yêu của tôi cứ thế lớn dần lên.

Tất cả tương lai đang chờ tôi, tôi chẳng thể mãi lún chìm trong tình yêu từ một phía như thế này được.

Anh học giỏi, thi đại học điểm cao lắm, á khoa đấy. Anh được đi du học, anh nói điều đó với tôi, tôi vui lắm. Cứ nghĩ rằng, ở đâu đó trong anh cũng có hình bóng tôi. Ngày anh đi, anh có nhắn tin báo với tôi, nụ cười lại một lần nữa nở trên môi tôi. Chúc anh đi mạnh khỏe, học giỏi rồi sớm về, ngày anh về tôi sẽ nói hết lòng mình. Tôi đã dặn mình như vậy, coi đó như động lực vượt qua nỗi nhớ anh. Phần tôi, bắt đầu đến một thành phố khác học, cũng học Bách Khoa như anh nhưng nó cách nhau hơn 500km. Tôi ước một ngày sẽ cùng anh làm trong cùng một công ty, sớm tối đều nhìn thấy nhau. Tôi đã vẽ cho mình những ước mơ về tương lai, thật đẹp mà cũng xa xôi.

Lần đầu tiên anh về nước, anh đã báo cho tôi, tim tôi muốn nhảy ra ngoài. Sắp gặp được anh rồi! Nhưng vì chuyện học tập và một số lý do, tôi chẳng được gặp anh. Rồi anh lại đi, nhưng lần này anh không báo, im lặng như con người anh. Một thời gian sau, tôi biết anh đã có người yêu. Trái tim tôi khi ấy như vỡ vụn. Người yêu anh rất xinh, hiền dịu và vui vẻ nữa, anh yêu chị ấy là đúng rồi, hai người rất đẹp đôi. Tôi buồn, ghen với cô ấy nhưng tôi lấy tư cách gì bây giờ? Nhìn anh cười tôi biết anh yêu chị ấy lắm, chưa bao giờ anh cười như vậy, niềm hạnh phúc hiện rõ trên khuôn mặt của anh.

Tôi tự nhủ lòng, chúc anh hạnh phúc, chỉ cần anh hạnh phúc là đủ rồi, yêu một người không nhất thiết phải ở bên người đó. Tôi sẽ ổn thôi, sẽ quên anh thôi mà. Nhưng có lẽ tôi sai rồi, không quên anh được, vẫn nhớ anh cồn cào, vẫn muốn vào nhắn tin hỏi thăm anh nơi xứ người. Nhưng tôi sợ, sợ anh khó xử, sợ anh lại trả lời những câu nói lạnh nhạt làm tôi đau lòng. Tôi cứ âm thầm như vậy, like mỗi status anh đăng, mỗi bức ảnh của anh và chị ấy. Trái tim tôi vỡ vụn, nhưng tôi dặn lòng là phải cười, anh hạnh phúc là được rồi. Tôi bắt đầu tập cách không quan tâm anh, nhưng trong vô thức đôi lúc tôi vẫn tìm kiếm hình bóng của anh nơi thành phố xa lạ. Tôi nhớ anh.

Tôi cứ nghĩ anh sẽ hạnh phúc dài lâu, nhưng quen nhau gần 2 năm anh và chị ấy chia tay. Tôi không thấy anh đăng ảnh với chị nữa, còn chị lại hay chia sẻ những cảm xúc buồn. Tôi hỏi anh, anh trả lời 2 người chia tay được một thời gian rồi. Tôi biết anh buồn, tôi cũng buồn, anh phải hạnh phúc chứ. Tôi không làm gì được cho anh, chỉ có thể nói những câu vô nghĩa thôi. Lần thứ 3 anh về nước, tôi nhìn thấy anh trên phố, chính con đường mà ngày xưa tôi hay lẽo đẽo theo anh. Nhìn anh từ đằng sau, trái tim tôi như nghẹn đắng, một nỗi buồn không thể thốt nên lời. Cứ như lúc xưa, tôi đi theo anh, theo anh mãi. Nhưng chính trong thời khắc ấy, tôi biết anh không dành cho tôi, tôi và anh là 2 thế giới khác biệt. Tôi yêu anh hơn 6 năm, nhưng tự hỏi mình biết về anh bao nhiêu, hiểu anh bao nhiêu? Hình như tất cả tôi biết về anh rất ít. Đi cùng tôi anh chưa bao giờ có những nụ cười hạnh phúc, có thì cũng chỉ là nụ cười gượng. Anh đối xử với tôi như bao người bạn khác, không lạnh lùng nhưng chưa bao giờ là thân thiết. Tất cả chỉ tại tôi tự suy diễn, tự cho mình ảo tưởng. Đến lúc tôi phải buông tay anh để bắt đầu cuộc sống mới rồi.

Lần đầu cũng là lần cuối tôi viết về anh

Sinh nhật 20 tuổi, tôi ước mình quên được anh nhưng không làm được. Tôi vẫn nhớ anh. Đến bây giờ, tôi phải nghiêm khắc với bản thân rồi, phải quên anh thôi. Tất cả tương lai đang chờ tôi, tôi chẳng thể mãi lún chìm trong tình yêu từ một phía như thế này được. Anh là thanh xuân ngọt ngào của tôi nhưng không phải tương lai, đã đến lúc cất giấu anh thật sâu vào tim rồi.

“Anh à, em sẽ quên được anh thôi. Anh phải hạnh phúc nhé, từ nay em không quan tâm anh nữa rồi, không lo lắng anh buồn hay vui nữa đâu. Anh phải biết chăm sóc bản thân và tìm kiếm một người thật thích hợp để cùng anh đi đến cuối con đường. Em sẽ hạnh phúc hơn anh đấy bởi vì em là đứa ích kỷ, không muốn anh sống vui vẻ hơn mình đâu. Anh, chúng ta sẽ cùng hạnh phúc với cuộc đời mỗi người. Tạm biệt anh, thanh xuân của em”.